53, Cùng tung bay
“Như vậy cho là tạ ơn sao?”
“Đúng vậy, thiếp không phải cũng mở miệng nói cám ơn rồi sao?”
“Không được, như thế thì quá hời cho nàng rồi! Không bằng cứ như thế này mà cám ơn ta đi!” Nói xong tại bên tai ta cúi đầu nói nhỏ một câu, mặt của ta trong nháy mắt biến thành cà chua…
…
Buổi tối, màu trắng trong sa lều, truyền đến trận trận than nhẹ…
Một đêm triền miên, đều không nói gì trung…
“Nguyệt nhi, nàng thật sự là một tiểu yêu tinh, làm cho ta muốn ngừng cũng không thể!”
“Thụy, người lại giễu cợt thiếp! Người khi dễ thiếp, không thèm nói chuyện với người nữa!”
“Nàng không thèm nói chuyện với ta hả? Chẳng lẽ Nguyệt nhi không thích ta? Nàng không thích ta, sau này ta không tới đây nữa!”
“Người dám!”
“Xem ra là Nguyệt nhi không nỡ rời ta hả! …” Ôm chặt nàng trong tay, sợ rằng không giữ chặt nàng thì nàng sẽ biến mất…
Khung cảnh trong phòng ấm áp, trong lòng hai người đều cảm thấy hạnh phúc. Cảm giác như vậy, làm hai người càng thêm mê luyến nhau…
Hai cơ thể cùng một chỗ triền miên, dính chặc lấy nhau, càng thêm thân mật và hạnh phúc…
Được ôm nàng, được ở bên nàng, chính là hạnh phúc…
Thương hắn, ái hắn, chính là hạnh phúc của nàng…
Cảm giác được sự ấm áp của gia đình chậm rãi thấm sâu vào lòng hai người. Cảm giác này thật sự rất tốt làm người ta cứ muốn mãi thế này…
Ở trong cung mãi rồi không có việc gì để làm ngoài việc dạo chơi, ngẫm lại ngày mai có thể xuất cung rồi, quả là rất hứng thú phấn!
Từ lúc ta tới thời đại này, còn chưa có lần nào được đi ra ngoài dạo chơi phố phường, cũng không biết có giống như trên TV thường chiếu không, nếu thật là giống nhau thì lần này có thể chơi đùa thật vui…
Nghĩ tới, khóe miệng tự nhiên nhếch cười, tự do thật là tốt…
Bất tri bất giác, không để ý chân lại bước đến bên tiểu hồ lần trước, nước hồ trong suốt, ngẫu nhiên có vài chú cá nhỏ bơi qua bơi lại…
Trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất ấm áp, nhớ tới Thụy, nhưng là, ở trong cung này thật sự thích hợp với ta sao, ta thật sự có thể cùng người khác chia xẻ trượng phu sao? Ta thật sự có thể làm được…
Loạn rồi, loạn rồi, ta thật sự loạn mất rồi…
Nhẹ rút chân khỏi tú hoa hài, chân trần ngồi bên hồ, đôi chân không an phân đá đá nước trong hồ văng tung tóe trên những đóa hoa, nhưng là, ta thật sự cảm thấy rất thõa mãn, nhưng vẫn không thể làm cho tâm hồn ta bình yên trở lại…
Yêu Hoàng thượng, đến tột cùng là đúng hay sai, vì hắn, ta làm nhiều việc mình không thích, tình yêu này đến tột cùng có ý nghĩa hay không…
Nghĩ vậy, tâm trí bỗng trở nên rối loạn, hảo phiền hảo phiền…
Vẫy vẫy tóc dài, xua đi hết mọi uy phiền…
Gió ngừng vân biết
Ái đi trái tim tự nhiên sáng tỏ
Hắn đến khi trốn không xong
Hắn tẩu im ắng
Ngươi không có ở đây ta đoán trước
Nhiễu loạn ta bình tĩnh bước điều
Sợ ái rồi tìm khổ não
Sợ không thương ngủ không được
Ta tung bay hả tung bay ngươi diêu hả diêu
Lộ canh cỏ dại
Làm tỉnh mộng thiên tình
Như vậy làm sao mờ ảo
Hả ái nhiều một giây hận không phải ít
Hứa hẹn vốn là dày vò
Nếu bất kể giác nhân tiện một lần thống khoái thiêu đốt
Ngươi không có ở đây ta đoán trước
Nhiễu loạn ta bình tĩnh bước điều
Sợ ái rồi tìm khổ não
Sợ không thương ngủ không được
Ta tung bay hả tung bay ngươi diêu hả diêu
Lộ canh cỏ dại
Làm tỉnh mộng thiên tình
Như vậy làm sao mờ ảo
Hả ái nhiều một giây hận không phải ít
Hứa hẹn vốn là dày vò
Nếu bất kể giác nhân tiện một lần thống khoái thiêu đốt
Ta tung bay hả tung bay ngươi diêu hả diêu
Lộ canh cỏ dại
Làm tỉnh mộng thiên tình
Như vậy làm sao mờ ảo
Ái nhiều một giây hận không phải ít
Hứa hẹn vốn là dày vò
Nếu bất kể giác nhân tiện một lần thống khoái thiêu đốt
Nếu bất kể giác nhân tiện một lần thống khoái thiêu đốt
Giai điệu quen thuộc, nhưng rất phù hợp với tâm tình của ta lúc này…
Nhưng ta cũng không phải dạng người thích buông tha tất cả, ta cũng không phải người có thể chịu bị ủy khuất, như vậy, nhân tiện ái đi…
Nhưng là, dù ta ái rồi hắn, không có nghĩa là ta sẽ mãi mãi bên hắn. Ta giúp hắn, làm xong chuyện cuối cùng này. nếu Như, hắn thật lòng yêu ta, ta sẽ vì hắn mà lưu lại, nếu như không phải, ta đây cần gì làm cho chính mình chịu ủy khuất. Tương lai, ai có thể đoán trước, ta có thể hay không giữ cho hắn mãi mãi yêu thương, mãi mãi không trở nên chán ghét ta… Nếu hoàn cảnh như vậy xảy ra, không bằng rời đi, để còn lưu lại những kỷ niệm đẹp… Nghĩ được như vậy, tâm lý thoải mái hẳn. Tùy duyên đi, bây giờ, ta duy nhất muốn một làn được tận hưởng cảm giác ái và được…
Tâm lý sảng khoái rồi, chung quanh hết thảy cũng biến thành đắc ý…
Ta đứng dậy, đi tới trong hồ, nhẹ nhàng nhảy …
Vừa nhảy múa, vừa ca hát
…
Bất chấp tất cả một lần hết mình cho ái.
Đúng vậy, cần chi so đo, cứ sống hết mình cho cảm giác hiện tại là được…
——————————————————————————————————————–
———————————————————————————————————————-
54, Tuyên Dương Vương gia
Đúng vậy, cần chi so đo, cứ sống hết mình cho cảm giác hiện tại là được…
Đắm chìm trong thế giới của mình, bổng nhiên bên tai vang lên thanh âm của một nam tử, nếu không phải là Thụy
“Hảo ca…”
Đảo mắt, quả nhiên là hắn, Tuyên Dương Vương gia. Ta bổng nhiên khẩn trương, nhưng lại quên mất mình đang ở trong hồ, không cẩn thận ngã ập tới trước…
Nhưng lại là ngã vào một thân ấm áp hoài bão…
Không có ý tứ từ hắn trong lòng đứng dậy
“Đa tạ Tuyên Dương Vương gia ”
“Chị dâu không cần đa lễ” nhìn thấy trên mặt hắn lóe lên một tia cô đơn, lập tức biến mất, trầm ngâm chỉ chốc lát, rồi nghe hắn nói
“Không nghĩ tới lại cùng người gặp mặt, chỉ là, đáng tiếc…” Hắn thở dài một hơi, không nói thêm gì đi nữa…
“Đáng tiếc cái gì? Lần trước còn không có tạ ơn qua Vương gia đây, lần này, lại làm cho Vương gia chê cười” nhìn hắn địa bất đắc dĩ, ta không biết hắn vì đâu bỗng nhiên trở nên ưu tư…
Nhớ kỹ Yên nhi nói qua, đây là Thất ca của nàng, hắn cùng Hoàng thượng còn có Yên nhi vốn là con ruột của thái hậu, cho nên đặc biệt tốt, mà này Tuyên Dương Vương gia, tiêu dao thoải mái, rất ít đi quan tâm đến triều chính quyền lực, cho nên mặc kệ vốn là Hoàng thượng hay là khác đại thần, cũng phá lệ đối đãi. Nhưng là, một khi hắn nổi giận lên nhưng cũng hết sức đáng sợ, nhớ kỹ trước từng mang binh chiến tranh, tuyệt đối không hề thua kém Lãnh Phong, chỉ là, không thích tranh công danh lợi lộc…
“Không có gì, không có gì” hắn khoát khoát tay
Dĩ nhiên nhất thời nghẹn lời, chưa bao giờ cũng hắn gặp mặt, cũng cho ta không biết nên nói cái gì…
Đang lẳng lặng mà đứng, có phần xấu hổ, cũng có phần không được tự nhiên, làm cho ta hết sức gian nan…
Nghe Yên nhi nói, nơi này rất ít có người đến, cho nên ta mới phá lệ đi một mình, chưa lần nào có người quấy quả, càng có thể làm cho ta buông lỏng, tự tại…
Chỉ là không nghĩ tới hôm nay, lại ở chỗ này lần nữa gặp phải hắn…
Không tự giác, thu hướng hắn, hôm nay hắn, so với lần gặp trước càng thêm chân thật…
Cùng Thụy có đến vài phần tương đồng, chỉ là, Thụy có nhiều phần kiên nghị, mà hắn, lại là một phần tiêu sái…
Ở cung đình này, khí chất hắn tỏa ra vẫn phảng phất một phần tôn quý khí…
Đây là loại khí chất trời sinh, nhưng không có bị bất cứ quyền lực gì có thể thay thế được…
“Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn (nguyên văn là Ra nước bùn mà bất nhiễm), trạc rõ ràng liên mà không yêu ” nhìn hắn, ta thốt ra
“Cái gì?” Ta xem đến hắn nhướng mày
“Không có gì, chỉ bất quá đột nhiên nghĩ đến một câu nói mà thôi, làm cho Vương gia chê cười” không có ý tứ gục đầu xuống…
“Ra nước bùn mà bất nhiễm, trạc rõ ràng liên mà không yêu” ta nghe được hắn cúi đầu khen “Hảo câu”
“Không nghĩ tới chị dâu còn rất có tài văn chương” chứng kiến hắn cười, quả sáng lạn…
“Làm cho Vương gia chê cười” chứng kiến hắn cười, sáng rỡ như vậy, làm cho trái tim của ta hảo ấm áp, nhìn nhau cười, rất giống bằng hữu lâu năm không gặp, cái loại cảm giác này, rất kỳ diệu…
…
“Vương gia như thế nào lại đến nơi đây? Nơi này, bình thường không có người đến” ngồi vào bên hồ, như bằng hữu bàn trò chuyện
“Chị dâu cũng không ở này?” Hắn không có trả lời, nhưng lại ngược lại đem vấn đề vứt cho ta
Ta để thán một tiếng “Nơi này dường như thanh u, không có mấy người đến quấy rầy, không như khắp nơi che dấu cái gì…”
Nghe xong ta nói, hắn ngược lại cười “Xem ra chị dâu cũng không thích cuộc sống trong cung hả!”
Ha hả, ta cười cười, nhưng lại không nói nữa…
Cùng hắn, mặc dù là mới lần thứ hai gặp mặt, đã có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết rất lâu, giống như một người bằng hữu nhận thức thật lâu thật lâu, có thể yên tâm mà thổ lộ hết tâm tình…
Trong cung, mặc dù hoàng nãi nãi, thái hậu, Hoàng thượng cũng đối với ta tốt lắm, nhưng là, chính thức có thể cùng ta tâm sự lại không có lấy một người, tâm lý vì vậy thập phần phiền muộn, lại có ai ngờ, mặt ngoài cười vui, đến tột cùng có vài phần thật giả…
—————————————————————————————————————————
——————————————————————————————————————————
55, Tuyên Dương Vương gia 2
“Như thế nào chị dâu, không tin ta? Hay là?” Chứng kiến ta không hề trả lời, chỉ là bất đắc dĩ cười cười, hắn lên tiếng hỏi
“Không phải, chỉ là không biết nên nói như thế nào” ta lại thở dài một hơi ” Cuộc sống trong cung, tuy là không lo không sầu, nhưng là, chung quy cảm giác mất đi không ít tự do, lại càng ít đi phần tự tại, càng ít đi phần tùy tâm sở dục…”
“Mặc kệ người làm gì, đều có người nhìn chằm chằm, hễ được sủng, có người đố kỵ, không được sủng, cũng sẽ có người đập phá, đến tột cùng như thế nào tính là tốt, như thế nào tính là không tốt…”
“Có lẽ, nhân tiện ứng với câu nói kia, không phải chính mình mới là tốt nhất! Trong cung người muốn ra đi, ngoài cung người muốn tiến vào…”
“Chị dâu nói vậy, nhưng thật ra tinh ích, trong cung này ngàn ngàn vô số, như thế nào phán đoán đúng sai, có lẽ, cho tới bây giờ cũng không có đúng với sai, chỉ có quyền cùng thế…” Nhìn hắn khổ sở cười hạ “Không phải chính mình mới là tốt nhất, câu này nói thật tốt…”
…
Nhất thời dĩ nhiên cũng không nói được gì, đều tự hãm chính mình một khoảng lặng trầm mặc, không phải chính mình mới là tốt nhất…
Cầu mong, đến tột cùng là cái gì…
…
“Không biết chị dâu vừa mới hát là bài hát gì? Có thể không hát lại cho ta nghe một lần nữa không?” Không biết qua bao lâu, một tia thanh âm yếu ớt truyền vào ta trong tai, thật êm ái, tựa hồ sợ cắt đứt dòng suy tư của ta, rồi lại tràn ngập khát vọng…
Ta cười cười “là bài hát ca gọi tung bay diêu, Vương gia nếu muốn nghe, Nguyệt nhi có thể hát lại một lần”
“Đa tạ chị dâu rồi, bất quá chị dâu sau này không nên xưng hô Vương gia rồi lại Vương gia, kêu ta một tiếng Dương là được rồi!” Chứng kiến hắn ánh mắt kiên định, nếu hắn là Hoàng thượng đệ đệ, cũng không có gì…
“Hảo, Dương!”
…
Khẽ mở đôi môi đỏ thắm, tiếng ca theo gió bay lên, chỉ là, lần này ta không hề tung bay diêu, mà là hạ quyết tâm, đi tìm tương lai của ta…
Gió ngừng vân biết
Ái đi trái tim tự nhiên sáng tỏ
Hắn đến khi trốn không xong
Hắn tẩu im ắng
Ngươi không có ở đây ta đoán trước
Nhiễu loạn ta bình tĩnh bước điều
Sợ ái rồi tìm khổ não
Sợ không thương ngủ không được
Ta tung bay hả tung bay ngươi diêu hả diêu
Lộ canh cỏ dại
Làm tỉnh mộng thiên tình rồi
Như vậy làm sao mờ ảo
Hả ái nhiều một giây hận không phải ít
Hứa hẹn vốn là dày vò
Nếu bất kể giác nhân tiện một lần thống khoái thiêu đốt
Ngươi không có ở đây ta đoán trước
Nhiễu loạn ta bình tĩnh bước điều
Sợ ái rồi tìm khổ não
Sợ không thương ngủ không được
Ta tung bay hả tung bay ngươi diêu hả diêu
Lộ canh cỏ dại
Làm tỉnh mộng thiên tình rồi
Như vậy làm sao mờ ảo
Hả ái nhiều một giây hận không phải ít
Hứa hẹn vốn là dày vò
Nếu bất kể giác nhân tiện một lần thống khoái thiêu đốt
Ta tung bay hả tung bay ngươi diêu hả diêu
Lộ canh cỏ dại
Làm tỉnh mộng thiên tình rồi
Như vậy làm sao mờ ảo
Ái nhiều một giây hận không phải ít
Hứa hẹn vốn là dày vò
Nếu bất kể giác nhân tiện một lần thống khoái thiêu đốt
Nếu bất kể giác nhân tiện một lần thống khoái thiêu đốt
Có thể giải bày được tâm sự, trái tim của ta, lần đầu tiên tràn ngập ôn nhu, cuộc sống như vậy, mới không uổng công nhân sinh ra. Cuộc sống tranh giành đấu đá trong cung, quả thật là không thích hợp ta…
Bất tri bất giác, sắc trời dần dần tối sầm xuống…
“Chị dâu, sắc trời không còn sớm rồi, chúng ta trở về đi thôi!”
“Ân” ta gật đầu, đột nhiên có chút không nỡ, hắn là người đầu tiên ta có thể như thoải mái nói chuyện như bằng hữu, không có một tia giấu diếm cùng hoài nghi, trực giác nói cho ta biết, hắn có thể tin… Chỉ là, không biết, sau này không biết sẽ như thế nào
“Dương, đệ đêm nay ở lại trong cung dùng bữa?” Kỳ thật rất muốn nói với hắn, mời hắn cùng ta về Thu Lãnh cung hàn huyên tâm sự! Chị dâu ta tự mình xuống bếp, không đành lòng chia tay hắn sớm như vậy, nhưng là, nơi này dù sao cũng là trong cung, cho dù hắn vốn là Vương gia, cũng không có thể…
“Không được, ta còn phải trở về” hắn cười cười, chứng kiến ta một tia mất mát “Bất quá bản thân ta vốn là nghe nói chị dâu là một đầu bếp kỳ tài, nếu có cơ hội, ta nhất định trở về quấy quả”
“Hoan nghênh!” Chỉ chốc lát đã đi ra khỏi ngự hoa viên, vậy là cáo biệt rồi…
——————————————————————————————————————————————————-